Cô – Một nụ cười ít ỏi…

Hôm nay bầu trời thật đẹp, chắc vì tâm trạng của tôi tốt hơn. Đúng vậy cuộc đời trống cũng có những khoảng sáng lấp lánh. Những ngôi sao xa xôi kia không bao giờ mất đi khi mặt trời mọc mà vẫn luôn sáng ở đó chăng. Một bầu trời đầy sao sáng lấp lánh như những ước mơ niên thiếu chói chang đầy ước vọng. Bỗng bản nhạc radio nhẹ nhàng mà dễ chịu đang phát lên du dương cùng hương cà phê lan tỏa đâu đây. Tôi thấy bình yên đến lạ lùng, dường như mọi gánh nặng nặng trĩu trong cõi lòng này đã được rũ bỏ. Tôi đã buồn khá lâu với sự thất bại dở dang của mình, tôi tiếc nuối, tôi đau khổ và hối hận, nhưng điều làm tôi chán nản nhất đó chính là đã làm cho người cô, người mẹ truyền cho tôi tình yêu văn ấy phải thất vọng thêm một lần nữa.

Giữa một chiều tháng 3, tôi chợt nhận ra mình đã là học sinh cuối cấp còn dang dở mọi thứ chưa thực hiện. Bỗng bao kí ức sâu thẳm ùa trở về. Ngày trước, tôi từng là đứa trẻ sống khép kín, e dè và không tự tin về tất cả. Tôi rất sợ khi mình chuyển cấp lên lớp 6, xung quanh mọi thứ đều mới mẻ, nhưng cô Oanh – Giáo viên dạy Ngữ Văn đã giúp tôi thấy ấm áp hơn rất nhiều. Cô truyền cho tôi tình yêu, ngọn lửa cháy bỏng của văn học, cô đốt cháy khát khao của tôi từ những ánh mắt đầu tiên. Tôi còn nhớ buổi học thứ 2 của cô, tôi đã mạnh dạn đứng dậy trả lời bài cũ trong cái im ắng của không khí lớp. Những câu hỏi hóc búa của cô cứ dồn dập tôi, và bây giờ cũng thế, mỗi lần đứng lên bục giảng trả lời bài cũ y như là đang đứng trong một chương trình hỏi nhanh, đáp nhanh vậy. Tim tôi đập loạn nhịp, não thì căng lên và chân tay đứng chẳng vững nữa. Nhưng khi nhận được con điểm cao của cô tôi thấy rất hãnh diện và sung sướng. Tôi đã thích cô từ đấy và tôi thích những bài giảng say xưa, đi vào lòng người của cô, nó như những triết lí đạo đức làm người.

Tôi học được từ cô 4 năm liền là sự giản dị, mộc mạc trong con người của cô. Chẳng bao giờ cô dùng son phấn hay trau truốt hình thức đến phá cách đi. Chẳng lúc nào như thế cả, cô có cái nhìn xa xăm và dường như trong màu mắt của cô có màu của hoàng hôn buồn thăm thẳm với những tâm sự chất kín. Văn của cô tinh tế đến lãng mạng nhưng nó cũng bí ẩn như cô vậy. Tôi luôn đặt ra câu hỏi cho mình là TẠI SAO CÔ ÍT CƯỜI ĐẾN THẾ?
NỤ CƯỜI? Thực ra cười chưa chắc đã vui nhưng ít ra nó vẫn cho rằng mình vẫn ổn. Tôi rất hiếm thấy nụ cười của cô, trên bục giảng cô nghiêm khắc và có lẽ nếu ai chưa tiếp xúc với cô thì sẽ nghĩ ngay đến sự lạnh lùng, khó gần của người phụ nữ ấy. Nhưng thực ra, trái tim ấy đã có bao mảnh vỡ vụn, đã có những vết thương sâu thẳm khó mà chữa lành được. “Cô ơi, cô hãy cười lên nhé, chúng em biết rằng những mảng màu trong cuộc đời của cô vô vàn và cả những sự tàn nhẫn của tạo hóa gây ra cho cuộc sống mong manh này. Nụ cười tươi của cô sẽ là hành trang của em sau này trên đường đời mà mỗi khi nhìn lại, em vẫn thấy nó là món quà lưu giữ tuyệt đẹp nhất của cô trò mình. Em thích nụ cười hiếm hoi của cô, nó đáng yêu và ngọt ngào như những vì sao trên kia vậy. Dịu nhẹ không chói chang nhưng long lanh. Có ai đó bảo rằng: “Nụ cười làm con người ta được buộc gần nhau hơn”. Vâng, chính nụ cười ấy đã giúp em thấu hiểu hết tình thương con vô bờ bến của cô, một tình cảm mà không gì có thể mua được. Và nụ cười ấy là cả một vũ trụ bao la mà tôi không khám phá hết được. Nhưng em biết nó là sức mạnh dìu tôi đứng dậy mỗi khi vấp ngã, là niềm tin, nghị lực và lẽ sống tươi tắn. Khi em thất bại cô đã cười và vỗ về an ủi, khi em đau đớn cô đã mỉm cười dắt em về, khi em cảm thấy cô độc nhất cô truyền cho em sức mạnh của Văn học và khi em thấy bất lực bởi những bước chân của mình, cô đã cho em động lực! Em sẽ tự hào về nụ cười của cô. Một người cô kính yêu của em và bao thế hệ học trò khác. “
Cả bầu trời đầy sao ấy hiện hữu thật tuyệt, tôi tin rằng chúng sẽ không bao giờ biến mất mà mãi ở đấy, dõi theo tôi. Như chính cô vậy, những khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất sẽ chẳng thể nào phai mờ được mà vẫn mãi sáng lấp lánh trong trang lưu bút của tuổi đời học sinh thơ mộng. Cảm ơn cô nhiều lắm, sự điềm tĩnh và nhẹ nhàng của cô đã cho chúng ta biết bao cơ hội được mơ ước, một tâm hồn đa sầu đa cảm đậm màu buồn nhưng tôi tin rằng thời gian và tương lai hay chính chúng tôi sẽ tô màu hồng lấp lánh lên những trang hoàng hôn của cô. Mãi cười lên cô nhé!